LờI trái tim
Sự tình cờ của số phận mang em đến bên anh. Thơì gian cứ thế lặng lẽ trôi qua, chẳng biết từ bao giờ anh và em gắn bó với nhau bằng những tình cảm không gọi dược bằng tên. Luôn luôn em ở bên anh những khi anh cần có ai dó bên cạnh, luôn luôn em mang tới cho anh nụ cười những khi anh dau buồn nhất, luôn luôn là em chỉ là em thôi trong tim anh. Chúng ta dã có biết bao kỷ niệm yêu thương bên nhau, dã có biết bao những ngày hạnh phúc. Anh tự hỏi vì sao trái tim anh luôn nửa nhịp khi nhìn em cười, nghe em nói. Tự hỏi vì sao chúng ta có thể chia sẻ với nhau mọi niềm vui, nỗi buồn, sao chúng ta có thể hiểu nhau dễ dàng dến thế ? Anh cứ mãi di tìm một nửa của mình mà không gặp dược ai như em cả, dến khi mình gặp nhau thì anh lại không thể tiến thêm một bước nào về phía em nữa, anh chỉ dám dứng lại một chỗ nhìn em thinh lặng. Vui sướng hạnh phúc có em trong dời và dau khổ vì chẳng thể nào nói với em lời yêu thương mà anh mang trong tim bao ngày qua. Yêu dấu ơi, anh là gì giữa bề bộn dời em ? Giờ dây, anh biết gọi em là gì dây ? Anh gọi em là bạn yêu dấu ? Là Em gái ? Hay là gì khác ? Em mãi là người anh yêu thương, người bạn thân ái, người anh hiểu biết, người ... trong tim anh ! Em dã là tất cả. Nhung với em, anh là gì sao em không nói? Xin một lần, chỉ một lần nói tiếng yêu thương ... ! Yêu dấu ơi ... !!!
Gởi Người Anh Yêu ... !
(Lê Văn Tiên)